Suối nguồn là một cuốn tiểu thuyết kinh điển viết về chủ đề kiến trúc, nhưng ở đây không hẳn chỉ là nói đến việc xây dựng các tòa nhà mà thông qua quá trình đi từ ý tưởng đến thực tiễn, tác giả muốn chứng minh một luận đề: một người anh hùng lý tưởng phải là một cá nhân sống dựa trên những gì anh ta thực sự mong muốn, chứ không phải những gì xã hội mong muốn ở anh ta.
Cuốn sách được viết bởi nữ văn sĩ, triết gia người Mỹ gốc Nga, là Ayn Rand – người sáng lập ra “chủ nghĩa khách quan”. Được xuất bản lần đầu năm 1943 cuốn tiểu thuyết nhanh chóng trở thành một hiện tượng, tuy nhiên bên cạnh đó, nó cũng gây ra không ít những tranh cãi.
Cho đến nay, hơn 80 năm trôi qua, tác phẩm đã được dịch ra nhiều thứ tiếng và liên tục được tái bản với hơn 6 triệu bản in đã được bán ra. Đây có thể nói là tác phẩm thành công nhất của Ayn Rand, khi luôn lọt vào top đầu trong danh sách những tác phẩm hay nhất thế kỷ XX do độc giả bình chọn.

Năm XB | 2014 |
Trọng lượng (gr) | 1200 |
Kích Thước Bao Bì | 20.5 x 14 |
Số trang | |
Hình thức | Bìa Mềm |
[ điểm cốt lõi ở trong tác phẩm ] : “suối nguồn”
Xuyên suốt cuốn sách là câu chuyện giữa bốn người đàn ông, là những nhân vật chính của truyện bao gồm: Peter Keating, Ellsworth Toohey, Gail Wyland và Howard Roark, tương ứng với đó là 4 phần tách biệt nhưng thống nhất của cả cuốn tiểu thuyết.
Peter Keating và Howard Roark là hai kiến trúc sư đương thời nhưng có những cách tiếp cận khác nhau trên con đường phát triển sự nghiệp. Trong khi Peter Keating đi theo lối mòn của trường phái cổ điển và sẵn sàng sử dụng mọi thủ đoạn để có được sự công nhận từ phía xã hội. Thì Howard Roark, ngược lại, muốn làm một cuộc cách mạng trong lĩnh vực kiến trúc với trường phái hiện đại. Và để làm được điều đó, Howard Roark chỉ cố gắng tập trung vào những gì anh cần phải làm.
Giữa hai con người ấy là một hệ thống truyền thông đầy tinh vi, bị chi phối bởi hai đại diện, thứ nhất là Ellsworth Toohey – người tìm kiếm danh vọng và thứ hai là Gail Wyland, kẻ tìm kiếm tiền tài.
Cốt truyện của “suối nguồn” khá hấp dẫn với nhiều tình tiết kịch tính. Các nhân vật về cơ bản, được xây dựng sống động có trước, có sau, chỉ trừ Howard Roark là nhân vật duy nhất mà chúng ta không thể giải thích được, do đâu mà tính cách của anh ta lại trở nên kiên cường đến vậy? Trong suốt cả tác phẩm, độ tuổi Howard Roark đi từ mốc 20 đến mốc gần 40, nhưng trong suốt cả quá trình đó, tâm lý của Howard Roark vẫn không hề thay đổi. Có thể dụng ý của Ayn Rand ở đây là muốn xây dựng nên một nhân vật trung tâm mà bất cứ thời đại nào cũng cần phải có?!
[ bàn về nội dung ]
Howard Roark là một người, phải nói rằng có một nghị lực vô cùng phi thường. Anh có năng lực tư duy tốt, và cũng không phải là người chỉ có lý thuyết suông, mà về thực tiễn, anh cũng tỏ ra rất xuất sắc. Howard Roark có chính kiến của riêng mình và không dễ dàng bị lung lay bởi những ý kiến tiêu cực đến từ những người xung quanh. Kỳ thực nếu Howard Roark rơi vào một hòn đảo hoang giống như trường hợp của Robinson Crusoe thì có lẽ, anh ta cũng vẫn sẽ “sống tốt”…
Tuy vậy trong tính cách của Howard Roark có một điểm gì đó không thực sự ổn: đấy là sự cực đoan, đôi khi trên mức cần thiết. Đỉnh điểm của sự cực đoan ấy chính là việc Howard Roark đã dùng thuốc nổ để phá bỏ đi một công trình đang được xây dựng dang dở, chỉ vì nó không giống như ý tưởng lúc ban đầu anh ta đã thiết kế ra. Đây là một hành vi vô cùng nguy hiểm cho xã hội. Bởi xét cho cùng, Howard Roark chỉ là người sáng tạo nên công trình lần thứ nhất ở trong tâm tưởng. Nhưng anh không trực tiếp tham gia vào sự sáng tạo lần thứ hai: thực tiễn ngoài công trường. Do đó, việc anh đơn phương phá hủy đi công trình là một hành động phi lý. Điều này làm cho mạch truyện trở nên khiên cưỡng.
Trên thực tế có rất nhiều phương án có thể đưa ra, sao cho đạt được mục đích tất cả các bên cùng có lợi. Chẳng hạn, hãy coi công trình đang xây dựng là do một ai đó khác đã thiết kế ra (bởi nếu thực tiễn có sai lệch với ý tưởng ban đầu, dù chỉ là những chi tiết rất nhỏ thôi nhưng quan trọng, thì về bản chất, đó cũng đã là hai thực thể hoàn toàn khác nhau rồi), từ đó Howard Roark có thể bảo lưu ý tưởng cốt lõi của bản thân và tìm cách tái hiện nó vào một dịp khác. Howard Roark vẫn còn trẻ mà, tại sao lại không chờ được cơ chứ?!
Còn xét về mặt nghệ thuật thì trong nghệ thuật không hề có chân lý tuyệt đối, bởi nghệ thuật vốn sinh ra từ góc nhìn chủ quan của con người. Đồng ý là trong nghệ thuật, con người không thể cứ lặp đi lặp lại mãi một motif có sẵn một cách nhàm chán. Mục đích của nghệ thuật cốt ở sự phong phú. Điều này đòi hỏi người làm nghệ thuật phải không ngừng sáng tạo. Nhưng không phải vì thế mà nghệ thuật được rao giảng là phải thế này hay phải thế kia mới là “đỉnh cao”. Một xu hướng cũ bị phủ định bởi một xu hướng mới, đó là điều tất yếu. Nhưng cũng phải chấp nhận thêm một điều rằng, đến một lúc nào đó, cái xu hướng từng là mới ấy cũng sẽ bị phủ định bởi một xu hướng khác, mới hơn. Bởi theo thời gian: mọi lý thuyết thì đều màu xám, chỉ có cây đời là mãi mãi xanh tươi…
Tác giả Ayn Rand
Ayn Rand (1905–1982), tên khai sinh là Alisa Zinov’yevna Rosenbaum, sinh tại St. Petersburg, Nga trong một gia đình Do Thái trung lưu. Cha bà là dược sĩ, mẹ là một phụ nữ có học thức và giàu khát vọng. Tuổi thơ của Rand gắn liền với những biến động chính trị lớn, đặc biệt là Cách mạng Tháng Mười 1917. Gia đình bà bị tịch thu tài sản, khiến Rand sớm có ấn tượng mạnh mẽ về sự đối kháng giữa cá nhân và tập thể. Trải nghiệm này góp phần hình thành niềm tin cốt lõi của bà về tự do và cá nhân chủ nghĩa.
Rand theo học triết học và lịch sử tại Đại học Petrograd, tốt nghiệp năm 1924. Sau đó, bà tiếp tục học về nghệ thuật điện ảnh trước khi rời Liên Xô sang Hoa Kỳ năm 1926. Ở Hollywood, bà bắt đầu sự nghiệp biên kịch và tiểu thuyết gia. Các tác phẩm nổi bật như The Fountainhead (1943) và Atlas Shrugged (1957) đã đưa tên tuổi Rand trở nên nổi tiếng. Ngoài văn chương, bà còn phát triển hệ thống tư tưởng triết học mang tên “Chủ nghĩa khách quan” (Objectivism), nhấn mạnh lý trí, lợi ích cá nhân hợp lý.
Tư tưởng của bà bị một số học giả phê phán là cực đoan, thiếu tính nhân văn. Dẫu vậy, không thể phủ nhận Rand đã để lại dấu ấn sâu đậm trong văn học và triết học thế kỷ XX, trở thành biểu tượng của sự tự do cá nhân. Ayn Rand mất ngày 6 tháng 3 năm 1982 tại thành phố New York, Hoa Kỳ.
155 lượt đọcNhận Bản Tin
Bài viết mới sẽ tự động gửi vào trong email của bạn
Victor là thợ đánh giá sách. Anh ấy là một người đọc cần mẫn. Giống như mọi người, trí nhớ và trực giác của anh ấy đôi khi cũng có thể sai lầm?! Hãy thông cảm cho anh ấy vì điều này...