Không Gia Đình – Những Phượt Thủ Trên Hành Trình Ngàn Dặm

10 phút đọc

Không gia đình là cuốn tiểu thuyết phiêu lưu cuốn hút kể về hành trình của một cậu bé bị bỏ rơi từ lúc lọt lòng, gặp vô vàn khó khăn trên con đường mưu sinh nhưng cuối cùng vẫn vượt qua tất cả để tìm lại được gia đình thực sự của chính mình…

Cuốn sách được viết bởi Hector Malot, một tác giả người Pháp viết rất nhiều tác phẩm dành cho lứa tuổi thiếu niên. Nhưng “Không gia đình” có lẽ vẫn là tác phẩm xuất sắc nhất trong sự nghiệp cầm bút của ông.

Tác phẩm được ra đời cách đây hơn 100 năm. Tuy nhiên cho đến tận ngày nay nó vẫn giữ nguyên được những bài học mang tính giáo dục sâu sắc.

khong gia dinh anh bia

[ điểm cốt lõi ở trong tác phẩm ] : “không gia đình”

Xuyên suốt cuốn sách, người kể chuyện là một nhân vật trưởng thành, xưng “tôi” với tên gọi là Remi kể về thời thơ ấu và quãng đời lưu lạc của bản thân.

Remi được người má nuôi Barberin nuôi nấng từ tấm bé. Nhưng nhà má Barberin nghèo quá nên lão Barberin đã bán Remi cho cụ Vitalis, một cụ già với một gánh xiếc gồm 3 chú chó: Capi, Zerbino, Dolce cùng với chú khỉ Jolicer. Trên hành trình chu du, biểu diễn khắp nước Pháp, cụ Vitalis như một người thầy, đã dạy cho Remi cho rất nhiều điều hay lẽ phải.

Trong những cuộc phiêu lưu sau này của mình khi không có cụ Vitalis ở bên, Remi đã gặp rất nhiều khổ nạn. Nhưng lần nào em cũng gặp được những con người chí nghĩa, chí tình, sẵn sàng dang tay để giúp đỡ. Từ đó, Remi càng lúc càng trở nên bản lĩnh hơn. Cái kết của truyện khá “kinh điển” khi mà cuối cùng Remi cũng đoàn tụ được với gia đình mình và một viễn cảnh tươi sáng mở ra trước mắt cho cuộc đời em…

Giọng văn của Hector Malot trong “Không gia đình” về cơ bản là khá nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa trong đó một chút gì hơi buồn buồn. Nhưng chính cái giọng văn buồn buồn ấy lại lột tả được một cách tinh tế tâm trạng của nhân vật chính Remi, buồn nhưng không bi lụy, buồn nhưng vẫn đầy ý chí hướng về phía trước…

[ bàn về nội dung ]

Má Barberin sống ở một vùng quê nghèo nước Pháp. Ở vùng này con người ta nghèo không phải do lười mà là do điều kiện tự nhiên không cho phép. Trong cuộc đời má Barberin, má chưa từng đi quá xa khỏi vùng quê này. 

Má có một người con trai hơn tuổi Remi, nhưng đã mất. Khi lão Barberin đem Remi về, má đã nuôi nấng Remi bằng một tình yêu thương vô bờ. Tính cách nhân hậu của Remi có lẽ phần nào được thừa hưởng từ má Barberin.

Lão Barberin, chồng má Barberin gặp tai nạn khi đang làm việc ở Paris. Gia đình Barberin trở nên túng quẫn. Lão Barberin quyết định bán Remi lại cho cụ Vitalis. Cụ Vitalis là một nghệ sĩ tài hoa nhưng đã hết thời, rong ruổi khắp nước Pháp cùng gánh xiếc kiếm sống qua ngày. 

Cụ Vitalis đã dạy Remi đọc chữ, chơi đàn, và dạy Remi một số ngoại ngữ mà cụ biết. Suốt cuộc hành trình, tính cách chính trực của cụ Vitalis đã ảnh hưởng rất lớn đến tính cách của Remi.

Cụ Vitalis khi đến được Paris thì đã hết sạch tiền. Zerbino, Dolce và Jolicer đều đã chết vì một trận bão tuyết trên con đường đến Paris, chỉ còn con Capi là còn sống sót. Cụ Vitalis vì không thể thoả hiệp với tên bất lương Garofoli nên đã bỏ đi lang thang trên đường phố ngoại ô Paris và chết vì giá lạnh. Remi may mắn thoát chết vì được gia đình bác Pierre cưu mang. 

Ở với gia đình bác Pierre, Remi tham gia vào công việc trồng hoa Yên Chi. Nhưng sau một vụ mưa đá, lứa hoa của bác hỏng sạch. Bác Pierre rơi vào cảnh nợ nần và bị người ta tống vào tù. Remi lúc đó phần nào hiểu được rằng, thế giới này thật ngẫu nhiên, khó lường và con người phải tập làm quen với điều đó.

Sau khi gia đình bác Pierre lưu lạc mỗi người một nơi, Remi gặp lại Mattia, đứa trẻ từng đau khổ vì bị Garofoli thao túng. Mattia là một đứa trẻ thiên tài về âm nhạc cũng như nghệ thuật thấu hiểu lòng người. Remi vì tính trẻ con nên đôi lúc cũng tỏ ra hơi tự cao đối với Mattia. Nhưng dù gì thì tình bạn giữa hai đứa trẻ vẫn hết sức tốt đẹp. Trên con đường thiên lý, hai đứa trẻ đã kết hợp với nhau đầy ăn ý để diễn trò và kiếm được thật nhiều tiền.

Như lời hứa với 4 đứa trẻ nhà bác Pierre là: Etheneti, Alexis, Benjamin và Lise, Remi sẽ đến thăm lần lượt từng người trong số họ. Và người đầu tiên Remi đến thăm là Alexis ở một khu hầm mỏ khai thác than. Tại đây Remi cùng một vài người thợ mỏ khác gặp tai nạn, bị vùi sâu bởi lớp đất đá dưới hầm mỏ. Nhưng nhờ sự kiên cường cuối cùng tất cả đều thoát nạn một cách thần kỳ…

Vì tiện đường, sau đó, Remi quyết định ghé qua thăm nhà má Barberin và mua tặng cho má một con bò sữa bằng số tiền mà em và Mattia kiếm được. Tại nhà má Barberin, má cho em biết gia đình thực của em đã liên hệ với lão Barberin để đi tìm em ở trên Paris. Thế là Remi quyết định sẽ chỉ đi thăm Lise tại Paris rồi sau đó sẽ lên đường đi tìm gia đình thực của mình. 

Remi và Mattia đã có một hành trình dài từ Paris đến London rồi từ London trở về Paris. Rồi từ Paris đi dọc các con sông và cuối cùng cũng tìm được thuyền thiên nga ở bờ sông phía bên Thụy Sĩ. 3 mảnh ghép là má Barberin, Mattia, và bà Milligan kết nối với nhau đã hé lộ thân phận thực sự của Remi và vạch trần những âm mưu độc ác của người chú James.

Đọc xong cuốn sách, gấp sách lại người đọc chắc hẳn sẽ phải thốt lên: “Wow, thế giới này quả thực rộng lớn, nhưng dẫu sao vẫn là hình tròn. Con người cứ đi loanh quanh là lại gặp nhau…”

Tác giả Hector Malot 

Hector Malot sinh ngày 20 tháng 5 năm 1830 tại La Bouille, Seine Maritime, trong một gia đình trung lưu. Cha ông là Jean Malot, một luật sư, và mẹ là Marie Bourgeois. Từ nhỏ, Malot đã có niềm đam mê với văn học và thường xuyên đọc sách. Ông theo học luật tại Rouen và Paris, nhưng cuối cùng lại quyết định lựa chọn con đường văn chương để theo đuổi.

Malot bắt đầu sự nghiệp văn học của mình với vai trò là nhà phê bình kịch cho tờ Lloyd Francais và sau đó là nhà phê bình văn học cho tờ L’Opinion Nationale. Cuốn sách đầu tay của ông, “Những người tình”, được xuất bản năm 1859. Trong suốt sự nghiệp của mình, Hector Malot đã viết hơn 70 cuốn sách, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là tác phẩm “không gia đình” xuất bản năm 1878.

Hector Malot mất ngày 18 tháng 7 năm 1907 tại Fontenay sous Bois. Ngoài “không gia đình”, một số tác phẩm tiêu biểu của ông có thể kể ra như là: trong gia đình (1893) hay Romain Kalbris (1869)… 

 200 lượt đọc
Nhận Bản Tin

Bài viết mới sẽ tự động gửi vào trong email của bạn

85f4cfd3d67973a3ccbd7b0d5bde7fba?s=120&d=mp&r=g

Victor là thợ đánh giá sách. Anh ấy là một người đọc cần mẫn. Giống như mọi người, trí nhớ và trực giác của anh ấy đôi khi cũng có thể sai lầm?! Hãy thông cảm cho anh ấy vì điều này...

0 0 bình chọn
Đánh Giá
Theo dõi
Thông báo khi
0 Bình luận
Cũ nhất
Mới nhất Bình chọn nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
0
Lối tắt đi đến khu vực bình luậnx
Lên đầu trang